Kiều Giang

MẸ VÀ BIỂN



Mẹ ơi,
đã mấy năm rồi
mà những viên sỏi vẫn trắng ngời trên mộ mẹ,
mỗi ngày mặt trời đi qua, lặng lẽ,
hôn lên từng viên đá cuội, thay con.
 
Nơi phía tây,
đồi núi Cù Mông,
rừng bạch đàn âm thầm phủ bóng râm lên mộ mẹ,
gió hát lời ca dao khe khẽ…
“con cò lặn lội bờ sông”
như tiếng mẹ ru con
bên khung cửi ngày nào.
 
Mẹ ơi,
bây giờ con không dám khóc đâu,
vì ngày xưa mẹ dặn,
làm con trai không được khóc,
nhớ mẹ,
nước mắt con bây giờ chảy ngược
vào tim,
 
Đêm nay, con ngồi với biển Qui Nhơn,
biển cũng bao la và sóng cũng dạt dào như lòng mẹ,
lặng lẽ xô vào hồn con.

Nhìn lên trời cao,
con không biết ngôi sao nào là đôi mắt mẹ,
con gọi thầm khe khẽ,
Mẹ ơi !
Mẹ ở đâu
trong cõi vô cùng…!
 Qui Nhơn, Ngày giỗ mẹ 2017.

Được bạn: Nguyệt Hạ đưa lên
vào ngày: 6 tháng 7 năm 2018

Bình luận về Bài thơ "MẸ VÀ BIỂN"